NỘI DUNG BÀI VIẾT
Chào buổi sáng, chào buổi chiều hoặc chào buổi tối, thưa các bậc phụ huynh mệt mỏi.
Hôn nhân thay đổi khi bạn trở thành cha mẹ. Đó là sự thật. Không có cách nào khác. Một số cặp đôi bước vào giai đoạn làm cha mẹ với niềm tin rằng tình yêu của họ sẽ vẫn nguyên vẹn như trước khi có con - không thay đổi, không bị ảnh hưởng. Nhưng sự thật là, con cái sẽ thay đổi mối quan hệ của bạn theo những cách bạn không thể lường trước. Những bữa ăn khuya, sự kiệt sức, những ưu tiên thay đổi, danh sách việc cần làm dài dằng dặc - tất cả đều cộng dồn lại. Và nếu không có chủ đích, không nỗ lực, không nhận thức, người mà bạn từng coi là bạn đời của mình có thể bắt đầu cảm thấy như một người “chỉ sống chung” với bạn.
Tôi biết điều này vì vợ tôi và tôi đã trải qua chuyện đó.
[Tháng 10 năm 2012. Bức ảnh đầu tiên chúng tôi chụp cùng nhau chưa đầy một tuần sau khi gặp nhau.
Thật là một hành trình.]
Chúng tôi bắt đầu như bao cặp đôi khác, đắm chìm trong tuần trăng mật. Trước khi có con, chúng tôi đi du lịch. Chúng tôi dành những buổi sáng thong thả nhâm nhi cà phê và trò chuyện về đủ thứ chuyện trên đời. Chúng tôi phiêu lưu khắp nơi, thức khuya, và sống tự do, chỉ có hai chúng tôi. Hôn nhân thật dễ dàng trong những năm tháng đầu, như thể nó vốn dĩ phải như vậy. Rồi việc làm cha mẹ đến, và mọi thứ thay đổi.
Tình yêu không mất đi, nhưng nó đã thay đổi. Nó phải thay đổi. Bởi vì tình yêu, tình yêu đích thực, rất linh hoạt. Nó uốn cong, giãn nở và tự định hình lại để phù hợp với từng giai đoạn của cuộc sống. Và trong giai đoạn nuôi dạy con nhỏ, tình yêu không còn giống như những bữa tối dưới ánh nến và những chuyến đi cuối tuần tự phát nữa, mà giống như những buổi thay tã và ru con lúc nửa đêm. Nó giống như việc học cách yêu thương nhau qua sự kiệt sức, qua căng thẳng, qua những hỗn loạn của việc nuôi dạy những sinh linh bé nhỏ đòi hỏi mọi thứ từ bạn. Có một thời gian chúng tôi đã trôi dạt. Không phải theo kiểu đối đầu kịch tính, mặc dù vẫn có cãi vã, mà theo kiểu lặng lẽ hơn, kiểu như khi ta không còn tìm thấy điểm chung ngoài vai trò làm cha mẹ. Cả hai chúng tôi đều quá tập trung vào con cái, vào việc vượt qua từng ngày, đến nỗi quên mất việc nhìn nhau - thực sự nhìn thấy nhau. Phải đến khi đạt đến điểm giới hạn, chúng ta mới nhận ra rằng cần phải thay đổi điều gì đó.
Vấn đề của hôn nhân là nó không tự duy trì được. Nó cần sự chăm sóc, giống như bất cứ điều gì khác trong cuộc sống mà chúng ta muốn kéo dài. Chúng ta không hề nghi ngờ nhu cầu phải làm việc, phải nỗ lực giữ gìn sức khỏe, hay phải chủ động trong việc nuôi dạy con cái. Nhưng vì lý do nào đó, nhiều người lại mong đợi hôn nhân sẽ phát triển tốt đẹp mà không cần sự quan tâm tương tự.
Thực tế là, tình yêu là một sự lựa chọn. Mỗi ngày, bạn thức dậy và lại chọn người bạn đời của mình.
Đôi khi lựa chọn ấy thật dễ dàng. Vào những ngày mọi thứ đều suôn sẻ, khi bọn trẻ ngoan ngoãn, khi áp lực công việc thấp, khi cuộc sống êm đềm - tình yêu thật dễ dàng. Nhưng còn những ngày khó khăn thì sao? Những ngày cả hai đều kiệt sức, khi mọi tương tác đều mang tính chất đổi chác, khi sự kiên nhẫn của bạn cạn kiệt và nỗi thất vọng dâng trào? Còn những lúc bạn cảm thấy mình giống đồng nghiệp hơn là người yêu thì sao?
Đó chính là những khoảnh khắc định hình nên một cuộc hôn nhân. Bởi tình yêu không phải là cảm xúc của bạn trong những lúc dễ dàng. Mà là nỗ lực bạn bỏ ra khi mọi thứ trở nên khó khăn. Mà là lựa chọn hướng về nhau thay vì tránh xa, ưu tiên sự kết nối ngay cả khi bất tiện, đấu tranh cho mối quan hệ ngay cả khi dễ dàng buông xuôi.
Một trong những bài học lớn nhất mà chúng ta học được trong hôn nhân là tình yêu không được xây dựng trên những cử chỉ lớn lao mà được xây dựng từ những khoảnh khắc nhỏ bé, thường ngày.
Nó nằm ở cách chúng ta chào nhau sau một ngày dài, dù là bực bội hay tử tế. Nó nằm ở cách chúng ta nói về nhau với con cái, cho chúng thấy tình yêu thương và sự hợp tác là như thế nào. Nó nằm ở những lựa chọn có chủ đích—cái ôm thật lâu trước khi đi làm, tin nhắn giữa ngày chỉ để nói " Anh/Em rất cảm ơn" , cách chúng ta lắng nghe khi người kia nói thay vì chỉ chờ đến lượt mình nói. Những điều này không mất nhiều thời gian, nhưng cần sự nhận thức. Và khi chúng ta để chúng trôi qua - khi chúng ta quên mất nhau trong những khoảnh khắc nhỏ nhặt - khoảng cách bắt đầu lớn dần.
Nhiều bậc cha mẹ, đặc biệt là trong những năm đầu, cảm thấy họ phải lựa chọn giữa việc dành trọn vẹn thời gian cho con cái hay dành trọn vẹn thời gian cho bạn đời. Nhưng vấn đề không phải là lựa chọn—mà là cân bằng. Hiểu rằng vai trò này không nhất thiết phải tồn tại mà phải đánh đổi bằng vai trò kia. Đúng vậy, có những lúc con cái đòi hỏi chúng ta nhiều hơn, khi thời gian và năng lượng của chúng ta cạn kiệt. Nhưng điều đó không có nghĩa là hôn nhân của chúng ta phải tạm dừng vô thời hạn. Nó không có nghĩa là chúng ta ngừng dành thời gian cho nhau, ngừng ưu tiên sự gần gũi, ngừng dành thời gian - dù chỉ là những khoảnh khắc vụng trộm trong ngày - để kết nối. Con cái chúng ta cần được chứng kiến tình yêu thương được thể hiện qua hành động. Chúng cần được thấy sự hợp tác là như thế nào, sự tôn trọng là như thế nào, và yêu thương ai đó không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động. Chúng cần được lớn lên trong những mái ấm gia đình, nơi tình yêu thương không chỉ là lời nói suông, mà còn được thể hiện bằng hành động.
Một ngày nào đó, con cái chúng ta sẽ lớn lên và rời đi. Và khi đó, hôn nhân sẽ còn lại gì? Nếu chúng ta bỏ bê nó, nếu chúng ta để khoảng cách len lỏi vào, chúng ta sẽ không còn nhận ra người ngồi đối diện mình bên bàn ăn. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục vun đắp mối quan hệ, chọn nhau ngay cả trong những lúc bận rộn nhất, thì chúng ta sẽ có một điều gì đó bền chặt, lâu dài, rất đáng để ăn mừng.
Tôi muốn con cái mình được chứng kiến một người cha yêu thương mẹ sâu sắc. Tôi muốn chúng lớn lên trong một cuộc hôn nhân tuy không hoàn hảo nhưng tràn đầy sự tôn trọng, tiếng cười, lời xin lỗi và sự nỗ lực. Tôi muốn chúng hiểu rằng tình yêu là một động từ, không chỉ là một cảm xúc - rằng đó là điều bạn nỗ lực, điều bạn lựa chọn, điều bạn cùng nhau xây dựng.
Tôi muốn con trai tôi học cách trở thành một người bạn đời, chứ không chỉ là một người chu cấp. Tôi muốn con gái tôi hiểu rằng tình yêu không phải là sự hoàn hảo, mà là sự hiện diện và một mối liên kết sâu sắc, vị tha với một người khác. Tôi muốn các con hiểu được một cuộc hôn nhân lành mạnh đòi hỏi những gì và điều gì được coi là "bình thường". Tôi muốn cả hai con hiểu rằng món quà tuyệt vời nhất chúng ta có thể dành cho các con là một mái ấm tràn ngập tình yêu thương và bền vững.
Vâng, hôn nhân thay đổi sau khi có con. Nhưng nếu chúng ta chấp nhận, nếu chúng ta nuôi dưỡng nó, nếu chúng ta tiếp tục hỗ trợ lẫn nhau, thì nó không nhất thiết phải là một mất mát. Nó có thể là một điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, thậm chí còn đẹp đẽ hơn trước.
Bởi vì cuối cùng, tình yêu không phải là không bao giờ thay đổi. Mà là cùng nhau thay đổi.
Bạn có thể làm một điều nhỏ bé nào hôm nay để ưu tiên cho cuộc hôn nhân của mình? Một hành động tử tế nhỏ bé, một khoảnh khắc gắn kết, hay một lời cảm ơn? Tình yêu không nằm ở những cử chỉ to tát - nó được vun đắp từ những khoảnh khắc thường ngày.
Bài viết biên dịch lại từ người sáng lập trang The Tired Dad – một người cha 8x đã từng nghiện ngập thời thiếu niên và dành suốt nhiều năm để trở thành phụ huynh tốt.
PEN BOX
ĐÁNH GIÁ SẢN PHẨM