NỘI DUNG BÀI VIẾT
Đây là điều rất kì lạ. Phụ huynh ngày càng chi nhiều tiền vào việc nuôi dạy con, nhưng khi chúng ta nhìn vào kết quả, thì mọi việc lại trở nên tệ hơn. Xác suất trẻ em hiện nay bị chẩn đoán mắc hội chứng tăng động giảm trí nhớ (ADHD) hoặc rối loạn lưỡng cực hoặc các chứng rối loạn tâm thần khác đã cao hơn nhiều so với 25 năm trước, trẻ nặng cân hơn và không khỏe mạnh bằng 25 năm trước. Các nghiên cứu kết quả dài hạn cho thấy, trẻ con Mỹ ngày nay kém kiên cường và yếu ớt hơn xưa. Tôi sẽ giải thích “kém kiên cường” và yếu ớt” nghĩa là gì và tôi sẽ trình bày dẫn chứng cho nhận định đó.
Đây là chẩn đoán của tôi: Trong ba thập kỷ qua đã có một sự chuyển giao mạnh mẽ quyền lực từ phụ huynh sang con cái. Cùng với sự chuyển giao quyền lực này là sự thay đổi trong việc đánh giá ý kiến và lựa chọn của con cái. Trong nhiều gia đình, những gì trẻ nghĩ, những gì trẻ thích và những gì trẻ muốn cũng “nặng ký” ngang bằng, hoặc hơn, những gì phụ huynh nghĩ, thích và muốn. “Để con cái tự quyết định” đã trở thành phương châm của việc làm cha mẹ tốt. Tôi sẽ cho thấy những thay đổi với dụng ý tốt đẹp này thực sự đã làm hại con trẻ như thế nào. Tôi nghĩ tôi đã tìm ra những điểm sai lầm của chúng ta và có cách sửa chữa. Biện pháp của tôi chủ yếu dựa trên những gì tôi quan sát được ở phòng khám trong một phần tư thế kỉ qua, nhưng cũng được đúc kết từ những điều tôi học được trong những cuộc chuyện trò với phụ huynh, giáo viên, trẻ em trong và ngoài nước Mỹ.

Bạn có thể đang tự hỏi: Ông Leonard Sax này là ai và tại sao ông ấy lại là chuyên gia? Câu hỏi này cũng hợp lý thôi. Tôi là bác sĩ gia đình, được chứng nhận trong lĩnh vực y tế gia đình, hiện đang hành nghề tại Chester, bang Pennsylvania. Tôi cũng có bằng Tiến sĩ ngành Tâm lý học. Tôi lớn lên ở ngoại ô Cleveland, bang Ohio và theo học hệ thống trường công từ mẫu giáo đến lớp 12. Tôi tốt nghiệp Đại học MIT ở Cambridge, bang Massachusetts; tôi tốt nghiệp cả bằng Y khoa và Tiến sĩ tại Đại học Pennsylvania. Sau khi làm nội trú ba năm chuyên ngành y tế gia đình, tôi hành nghề 19 năm ở ngoại ô Maryland, Washington DC, sau đó chuyển tới Pennsylvania. Nguồn tư liệu chính cho phân tích này là từ hơn 90.000 cuộc thăm khám thực hiện trong khoảng thời gian hành nghề từ năm 1989 tới nay. Tôi đã gặp trẻ nhỏ, thanh thiếu niên và phụ huynh từ nhiều tầng lớp và hoàn cảnh khác nhau. Từ góc nhìn gần gũi mà khách quan của bác sĩ gia đình, tôi đã thấy những thay đổi sâu sắc trong đời sống người Mỹ qua một phần tư thế kỷ; và tôi đã tận mắt chứng kiến sự sụp đổ của việc làm cha mẹ.
“Hoang mang về vai trò” – Statusunsicherheit là một thuật ngữ được nhà xã hội học người Đức tên là Norbert Elias dùng để miêu tả việc chuyển giao uy quyền từ phụ huynh sang con cái. Elias quan sát thấy trong nửa sau của thế kỷ 20, người Tây Âu trở nên kém thoải mái hơn với bất kỳ sự khác biệt quyền lực nào trong các mối quan hệ xã hội. Về sự khác biệt quyền lực giữa nam giới và nữ giới: nhân danh công lý xã hội, phụ nữ đạt được quyền bình đẳng, mặc dù với tốc độ khác nhau ở các nơi khác nhau. Về sự khác biệt quyền lực giữa quản lý và nhân viên: trong nhiều thập kỷ qua nhiều công ty đã bỏ hệ thống quản lý cấp bậc được cho là lỗi thời để “cho nhân viên có tiếng nói”. Về sự khác biệt giữa tầng lớp hạ lưu và thượng lưu: giới quý tộc gần như đã biến mất, ít nhất theo cách chủ – tớ truyền thống. Về cha mẹ và con cái: quyền uy của cha mẹ hay tầm quan trọng của cha mẹ trong cuộc sống của con cái đã suy giảm đáng kể.
Hơn 50 năm trước, nhà xã hội học của Đại học Johns Hopkins tên là James Coleman hỏi các thiếu niên Mỹ: “Giả sử con đã luôn muốn tham gia một câu lạc bộ nào đó ở trường, cuối cùng con được mời tham gia nhưng cha mẹ mình không đồng ý. Con vẫn sẽ tham gia chứ?” Đa số thiếu niên đã nói “Không”. Chúng sẽ không tham gia câu lạc bộ nếu cha mẹ không đồng ý. Thời kỳ đó, với hầu hết trẻ em, ý kiến của cha mẹ cao hơn nhiều so với quan điểm của bạn bè đồng trang lứa.
Ngày nay đã khác. Tôi đã đọc một phiên bản cập nhật của hội của Giáo sư Coleman cho hàng trăm trẻ em và thiếu niên từ năm 2009 đến 2015 rằng: “Nếu tất cả bạn bè con tham gia một trang mạng xã hội nào đó, nhưng bố hoặc mẹ con không đồng ý, con sẽ vẫn tham gia chứ?” Câu trả lời phổ biến nhất không phải là “Có” hay “Không,” mà là tiếng cười. Cái khác nhất không phải là có hay không với ý kiến phụ huynh về việc tham gia một trang mạng xã hội công nghệ mà là tiếng cười. Tất cả bạn bè con tham gia trang đó, thì đương nhiên con sẽ tham gia. Hiện nay, bạn bè cùng trang lứa quan trọng hơn cha mẹ. Và phụ huynh lại không sẵn sàng thay đổi điều đó – rằng thời gian dành cho cha mẹ và gia đình quan trọng hơn thời gian với bạn bè – bởi cha mẹ đang bị “hoang mang về vai trò.” Họ không chắc chắn về quyền uy của mình khi thực thi nó. Kết quả là cha mẹ rất khó dạy dỗ con cái. Đứa trẻ càng lớn thì điều này càng đúng. Trong một nghiên cứu, thái độ của thiếu niên đối với phụ huynh được miêu tả là “vớ vẩn pha thêm coi thường”.
Bài viết được trích từ sách: Sự sụp đổ của nghề làm cha mẹ của tiến sĩ Leonard Sax.
XEM THÊM: https://caybutchiemtinh.com/nuoi-day-con-gai-trong-the-gioi-ngay-nay
THE PEN BOX
ĐÁNH GIÁ SẢN PHẨM